...đời vẽ tôi trong cuộc tình.Từ đó tôi chìm dưới mênh mông...
1. Đời vẽ tôi tên mục đồng, Rồi vẽ thêm con ngựa hồng, Từ đó lên đường phiêu linh ... Đời vẽ trong tôi một ngày, Rồi vẽ thêm đêm thật dài, Từ đó tôi thề sẽ rong chơi ... Điêp Khúc:
Chỉ có ta trong một đời, Chỉ có ta trong một thời, Một thời Với yêu người mà thôi ... Chào những cây xanh nụ hồng Chào những con sông thị thành Một ngày Sẽ không còn thấy lại Từng ngày đi dần tới Hẹn hò với trời mây ... 2. Đời vẽ tóc em thật dài Rồi vẽ môi thơm nụ cười Từ đó thiên hạ vui tươi ... Đời vẽ tim em lạ kỳ Tình có trong em nhiều mùa Từ đó thiên hạ quá ưu tư ... 3. Đời vẽ tôi trong cuộc tình Đầy những yêu thương giận hờn Từ đó sớm chiều bâng khuâng ... Đời vẽ tôi tên tuyệt vọng Vì lỡ nơi đây nặng tình Từ đó tôi chìm dưới mênh mông ... 4. Đời đã cho tôi ngậm ngùi Đời sẽ cho thêm ngọt bùi Đời sống chan hoà trong tôi Đời đã cho tôi một ngày Nhìn thấy gian manh loài người Từ đó tôi hằng biếng vui chơi . ..
...đời như một giấc phù vân.từ trong thiên cổ u trầm có nhau...
2
Bên Đồi Lau Xanh
nhạc sĩ: Lê Uyên Phương
mùa đi lá nhớ cây ngàn tình em như ngọn nắng vàng đời như một giấc phù vân từ trong thiên cổ từ trong thiên cổ u trầm có nhau
nhớ thương tóc biếc tơ sầu rừng hoang nhớ gió bên đồi lau xanh mùa đi lá nhớ cây ngàn tình em như ngọn nắng vàng đời như một giấc phù vân từ trong thiên cổ từ trong thiên cổ u trầm có nhau em còn tiếc cụm hoa chanh Còn mê con bướm trên cành tương tư mùa đi lá nhớ cây ngàn tình em như ngọn nắng vàng đời như một giấc phù vân từ trong thiên cổ từ trong thiên cổ u trầm có nhau
bao giờ nghe ý trùng tu thân như rong nước cõi hư vô này mai sau còn dấu chim bay dưới sâu cát bụi đổ dài bóng tôi mùa đi lá nhớ cây ngàn tình em như ngọn nắng vàng đời như một giấc phù vân từ trong thiên cổ từ trong thiên cổ u trầm có nhau
đời như một giấc phù vân từ trong thiên cổ từ trong thiên cổ u trầm có nhau
Một đêm nghe lại giọng hát Lê Uyên Phương , đôi vợ chồng của thông reo, của những ngọn đồi chứng kiến bao chuyện hẹn hò và cả những lời chia biệt của những đôi tình nhân......
Âm nhạc của Phương không vượt qua những gì đời sống đang có . Phương và Lê Uyên cũng không tham vọng chiếm hữu vùng trời âm nhạc VN hoặc để cho đời ca tụng tung hô....
Phương với giọng hát khàn đục không thể hiện được những nốt cao của quãng 8. Nhưng khi háT với Lê Uyên những bài tình ca nếu nghe bất cứ lúc nào cũng nhận ra đó là Lê UyêN & Phương.
Hai con tim cùng hoà nhịp bởi âm nhạc bằng những ca từ bình dị nhẹ nhàng như cỏ hiền, như suối trôi theo dòng định mệnh, như gió ngàn vi vu tiếng thông gầy reo trên những ngọn đồi tình yêu hay dưới những thung lũng ôm ấp mối tình thời trai trẻ. Mà tình yêu luôn gắn liền với số phận, với khúc hoan ca chứa đựng nhiều những chuyến chia lìa hạnh phúc.
Khi post entry Bên Đồi lau xanh cũng là bài hát cùng tên tôi chỉ có một chút nhớ về một thuỡ thơ ngây yêu thương nhẹ nhàng thơ nhạc và nhớ về ĐàLạt với những con dốc dài với dáng ai chầm chậm đi về xa khuất đồi mơ tím ngát hoa sim buồn giữa trời giăng mù sương lạnh. Tôi yêu con người ĐàLạt, yêu hoa cỏ, yêu những chiều, tối hay khuya trầm mặc trong quán café văng vẵng tiếng háT Khánh Ly, Lê Uyên Phương, hay chỉ là những hợP khúc của Paul Mauriat. Yêu làm sao những cô gái với giọng nói nhẹ nhàng phảng phất chút hoài xưa như những kiến trúc của thành phố sương mù mà chỉ đi dăm phút đã về chốn cũ...Chỉ vậy thôi !
Và Quán O một cái tên vừa quen vừa lạ đã vào CM
" giữa cánh tay hờ em dìu anh từng bước những cánh tay huyền dìu vạn năng quay quay cho nhanh và quay quay nữa..."
anh xin lỗi các em, hỡi những Dung, Hân, Hồng, Điệp anh xin lỗi các em, hỡi những Lệ, Thủy, Mai, Loan trong cuộc đời là những đứa con ngoan nhận cảnh sống trên những sàn gỗ hẹp nghe đời các em nghe đời các em từ lâu anh đã nghĩ sai lầm rồi giờ đây trong những phút âm thầm chân mắc nạn trên đường đời cay đắng chính là lúc anh tìm ra nghĩa sống của các em của tất cả những người gieo cuộc đời trong ánh sáng màu trôi theo khúc nhạc đê mê với điệu kèn phóng đãng ngồi bên em dưới ánh đèn không đủ sáng mà sao ta lại thấy rõ cuộc đời ngồi bên em không rượu đã say rồi vì men lòng xuất phát từ bờ môi em trìu mến thả hồn bay muôn ngã từ đất lòng chổi mọc những mầm u uẩn
hãy dìu anh đi cho tận cuộc phong trần cho hương lòng vời vợi nét thanh xuân cho bờ vách lui dần nơi điểm tựa cho sàn gỗ chập chờn muôn sóng lụa hồn lâng lâng theo khúc hát nhân tình giữa cánh tay hờ em dìu anh từng bước những cánh tay huyền dìu vạn năng quay quay cho nhanh v à quay quay nữa đến bao giờ cho đất ngữa trời nghiêng cho muôn vạn thành sầu ngập chìm trong biển l ửa là khi chúng mình không còn nữa thì em ơi làm sao nói hết lời giữa cánh tay hờ em dìu anh từng bước những cánh tay huyền dìu vạn năng quay quay cho nhanh và quay quay nữa để nói lên cùng em đôi vạn nhân sự nỗi vui buồn của những con ngườ i thật sự sống bên nhau mà không chút ngại ngần quay quay cho nhanh và quay quay nữa quay quay cho nhanh và quay quay nữa
Cãm ơn Quán O đã cho một chút tương tư xưa theo về vuốt ve hững hờ tâm trạng mông lung của mình giữa một ngày chúa nhật tênh hênh, chấp chới nỗi nhớ trăm năm.....
Vậy là đã qua sinh nhật của mình ! Mạng bị tiêu cả tuần, giờ có lại ngạc nhiên khi có người Happy Birthday mình. . . Không nhớ cái ngày mình tham gia vào cuộc sống này. Lại càng không muốn nhớ mình đã sống bao lâu rồi !!! Ta. Sinh ra biết một điều duy nhất. Sao khi không lại phải làm người ?!! Cãm ơn thật nhiều bạn Chu... và bé HồĐồ ,bạn Linh n. đã nhớ và CM chúc SN của mình.
Bây giờ tự chúc SN muộn của mình vậy !
Ngày xưa. Ngày mình luôn mơ về một trận cuồng phong định mệnh. Một con thuyền chống chọi với cơn phong ba cuộc đời ! Cái thời mình cứ tưởng rằng có một ước vọng, có một quyết tâm, có một vốn hiểu biết ...thế là có thể hoán đổi số phận, di dời những định kiến và thay đổi cả những tham vọng điên cuồng ... T ình yêu đã cho những hạnh phúc ngút ngàn, Cũng cho không ít niềm đau và nỗi đắng cay tủi nhục ! Đam mê thời tuổi trẻ cũng cho mình nhiều những kỷ năng âm nhạc, hoạ. Nó cho mình có nhiều bạn bè, nhiều những cuộc chơi thú vị. Những mối quan hệ trong đời không bao giờ quên được. .
Những chuyến đi mệt nhoài tìm kiếm những vùng đất và những con người mới. Những chuyến đi định mệnh làm thay đổi cuộc đời ! Những chuyến đi để thấy con người còn nhiều lam lũ, để thấy đất nước này ngoài những tươi đẹp còn có không ít nơi chốn nghèo khó , lạc hậu.
Những chuyến xe đời chuyên chở biết bao ước mơ, Những ngã rẽ tiêu tốn bao nhiêu là sức lực và niềm tin vào con ngừơi, vào những giáo điều được gọi là chân lý ! Giờ đây, con thuyền xưa đã mang nhiều thương tích, Cánh buồm xưa đã tả tơi mệt mõi ! Công việc là đam mê cũng là vì cuộc sống . Một công việc tốt. Những người bạn tuyệt vời. Giờ có thêm những người bạn trên mạng ảo này. Cảm ơn vô cùng những người bạn hàng ngày hay thỉnh thoảng ghé qua để lại những lời thăm hỏi hay những chia sẽ chân tình thật tuyệt vời. Tôi yêu các bạn vô cùng !
Hai mươi năm xin trả nợ người Trả nợ một thời em đã bõ ai Hai mươi năm xin trả nợ dài Trả nợ một đời em đã phụ tôi
Em phụ tôi một đời bé dại Thơ dại ra đi không nhớ gì tôi Thơ dại ra đi quên hết tình tôi
Hai mươi năm em trả lại rồi Trả nợ một đời xa vắng vòng tay Hai mươi năm vơi cạn lại đầy Trả nợ một thời môi vắng vòng môi.
Bao nhiêu năm em nợ ngọt ngào Trả nợ một đời chưa hết tình sâu Bao nhiêu năm em nợ bạc đầu Trả nợ một đời không hết tình đâu
Em phụ tôi một đời bé dại Thơ dại ra đi không nhớ gì tôi Thơ dại ra đi quên hết tình tôi
Bao nhiêu năm bỗng lại nhiệm mầu Trả nợ một lần quên hết tình đau Hai mươi năm vẫn là thuở nào Nợ lại lần này trong cõi đời nhau.
Ta trả cho nhau chưa Em trả cho ai, cho tôi, cho người tình phụ Những năm tháng héo mòn Vài vạn ngày phiền muộn Ta trả cho em ...quên Ngọt đắng nửa cuộc tình Ta trả cho nhau chưa Ngày em còn thơ dại Một đời mang nặng chi nửa phiên buồn Ta định mệnh ! Một thuở ra đi Một đời Ta vơi cạn Trả cho nhau chưa Để nợ lại sau này Trả cho Em xưa, Chờ một nỗi nhiệm mầu
Thuở nhỏ, tôi được dạy rằng phải sống trung thực, không dối trá với bản thân mình và tất cả mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người. Khi đó, tôi chưa hiểu thực sự thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết ''sự thật'' trong những lời khen ấy. Tôi bắt đầu biết nói dối - những lời nói dối chân thành nhất của đời mình.
Tôi có người bạn quanh năm lênh đênh trên con tầu nhỏ, đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày. Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội. Nhà anh chỉ còn một người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó, gió bão gào thét dữ dội. Các bác sĩ chuẩn đoán và quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành trong khi bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.
Trong những đoạn tỉnh táo ngắn ngủi, bà chỉ thều thào hỏi là bão đã tan chưa, con trai bà đã về chưa. Khi đó có một người làng lên cho biết rằng đã tìm thấy những mảnh... vỡ của con tầu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ, không ai trả lời bà. Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng con bão còn khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tầu đã bị vỡ, sóng xô vài mảnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận đang đẩy đưa thế nào?
Các bác sĩ không kịp cản tôi nói. Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời tôi không tha thứ nổi cho mình. Sau khi bão tan, người bạn tôi sống sót trở về do được một chiếc tầu khác cứu. Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở. Sự "trung thực" ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm phải một sai lầm khủng khiếp như vậy.
Trong truyện ngắn nổi danh "Chiếc lá cuối cùng" của O. Henrry, một bệnh nhân tin chắc mình sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài cửa sổ và tin rằng đó là chiếc "đồng hồ" số phận của cô. Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng xuống. Cô gái bình phục, sống khoẻ mạnh và không biết rằng, chiếc lá cuối cùng đó chỉ là một chiếc lá "giả" do một hoạ sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây trơ trụi.
Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng tri thức... Nếu như tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mảnh ván tầu vỡ tôi được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết. Nếu như không có chiếc lá "giả" kia thì cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuỵêt vọng. Sự thật trong đời sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa. Chỉ có điều gì cứu giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh sáng... điều đó mới gọi là sự thật.
Còn tất cả những hành động nào, lời nói nào cho dù đúng với mắt mình nhìn thấy, tai mình nghe thấy, tri thức của mình hiểu thấy nhưng chúng là khiến cho người khác, hoặc cho chính mình lâm vào cảnh tuyệt vọng hơn, mất đi niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc huỷ hoại đời sống... thì đều không phải sự trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật của Quỷ tàn nhẫn không biết yêu thương con người.!
Trong cuộc sống của chúng ta, giữa sự thật của Tình yêu và sự thật của Quỷ luôn luôn xáo trộn, mập mờ. Một lời nói dối trong "tình yêu" có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết người. Tất nhiên chúng ta sẽ chọn để nói lời nói dối chân chính . Tuy vậy để phân biệt rõ ràng khoảng cách giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tuỳ thuộc vào từng hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối chân thành, chứa đầy tình yêu con người không?
Đơn giản thôi. Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng loại. (VN net)
Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: "Cái ta đáng ghét". Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người. Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.
Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọn g và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.
Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...
Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.
Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.
Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề. (TCS)
Đấy là ông Trịnh ổng nói thế, chứ Chu chẳng nghĩ được vậy đâu, cũng chỉ cố bám víu, cố sống, cố làm theo được như ông ta thôi, Luân cũng vậy nhá !
Thế này nữa: "Có một lá cờ bay trên hạnh phúc, và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau, cố gắng đừng than thở, hãy thử thở dài và quên lãng, ta không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình yêu khi đã muốn ra đi thì không có một tiếng kèn nào đủ mầu nhiệm để lôi nó về được, tình yêu là tình yêu, bản thân nó đã có mầm mống và sự hủy diệt" (nhớ mang máng..)
Rồi nữa:
"Có những kẻ thấy được thiên đường. Có những kẻ thấy được địa ngục. Và có không ít những kẻ bị chọc mù đôi mắt khi đi qua tình yêu. Những giấc mơ hồng, những ác mộng đen. Đôi khi có những cái bóng vô hồn ngoan ngoãn tới lui trong không gian vô hình của những câu thần chú. Khi nhóm lửa đốt lòng mình trên những mê hoặc của lời thề nguyền thì lúc ấy c hỉ còn âm binh nói chuyện với âm binh. Giấy vàng bạc bay lả tả phủ hết con đường tỉnh thức để mở ra một cõi đời son phấn ngào ngạt hương hoa mơ mơ, tỉnh tỉnh, muội muội, mê mê nhưng đầy một thứ lạc thú riêng tư, một cõi trời bay bổng.
Chấp nhận tình yêu là chấp nhận một thứ có có, không không, đùa đùa, thật thật. Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Không có nó thì đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nàọ Thôi thì đành có nó vậy".
Linh diệu như kinh, kinh Việt Nam, bé tụng kinh từ nhỏ tới lớn đùng rồi mà không chứng ngộ nổi, haizz...