Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Cứ ngồi im lặng như thế và ...khóc !






Giữa những ngập tràn của bóng đêm
giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình
ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…





Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời...

Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm
..............................................................................................
Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng
chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát
chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết
để chờ một bàn tay đến mở ra...

.......................................................................

Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim
những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ
những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ
những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ
những ngày dài thật dài...
...................................................................................
Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách...





Giữa những ngập tràn của bóng đêm
giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình
ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…




Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau
cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng
tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…
rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh
những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…




Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được
và ta buông tay
là vĩnh viễn...
.................................................................
Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn
cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc
cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng
cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác
giữa bóng đêm...
....................................................................

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn !




Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vai
bỏ mặc cho gương mặt người câm nín
như pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc
rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác
để oán ghét chính bản thân mình !






Nói cho hết một lần
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những phân vân…
..............................................................
Khi đó là tình yêu thì những ngày mưa cũng thấy hạnh phúc như mùi hương tóc trên đầu
lặng lẽ cười lúc nhớ về ấm áp

....................................................................
Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đời
thì mình tự kéo chăn mỗi khi trời trở lạnh

thì tự mình nhìn vào gương và thấy đời mình quá chừng hạnh phúc

có thể bước trong cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào ai
................................................................
Nói cho hết một lần…
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay  !



Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn
vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác
làm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra đâu còn gì là đơn giản
sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào cũng dành cho người khác
đã phải quên mất mình…

Chiếc khăn tay cuối cùng




Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…

Ta đã có tháng ngày sống như hạt sương
hạnh phúc mà không cần ai nhìn ngắm
những nỗi buồn (nếu có) đều được điểm tâm bằng môi hôn nồng ấm
mỗi ngày là một giấc mơ…
..............................................................
Nhưng ngoài kia mưa nắng cũng có niềm đau
ngoài kia một chiếc lá rơi cũng đòi quyền ấm cúng
ngoài kia một tiếng thở dài cũng thành sấm chớp vang trong lồng ngực
ngoài kia chỉ toàn là mất mát…
cho những ai muốn sống đến tận cùng…
..............................................................

Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…
(ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi! )







Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến giây phút đứng lên
lúc trong lòng không còn gợn sóng
ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhất
ta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắt
ta từ chối cuộc đời ta…





Có những tháng ngày qua chúng ta đã sống ở giới hạn tận cùng
vì ngỡ cả thế gian này không ai muốn mình còn có thể đi chung
............................................................................................
Khi cuộc đời hứa hẹn sống phải có niềm tin
nhưng chúng ta không đủ sức để tin hoài tin mãi
không đủ sức ngồi một mình rồi đến lúc đứng lên vẫn là cảm giác trống trải
không đủ sức nấu một bữa ăn mà người cần ăn đã trốn chạy
không đủ sức mở cửa sổ trong đêm khuya và ngăn mình đừng ngủ lại
vì đã sắp bình mình…
.........................................................................................
Trên những dấu vân tay của chúng ta số phận vẽ lên đó những nỗi buồn
còn niềm vui chúng ta phải tự tìm kiếm lấy
.........................................................................................
Trên những dấu vân tay của chúng ta
yêu thương thường được nhìn thấy bởi những trái tim cùng nhịp đập vô hình !




Từ muôn trùng kí ức ta vẫn đủ mười ngón tay để chìa ra
nhưng rồi biết đã như người đuối sức
không thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi tóc
phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần tình yêu trên chiếc bóng
ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường…




Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt
là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát
là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát
là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...
............................................................
Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không
sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá
mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ
hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã
có khác gì nhau...
.........................................................
Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào
rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết
rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách
rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng
để dần sẽ quen...
.........................................................
Chỉ là bão dông đó là thứ chúng ta phải trải qua
khóc một lần rồi thêm một lần nữa
mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế
không sớm thì muộn thôi...

Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!




Được ngồi lặng im thế, và khóc…
cho tất cả những yêu thương !

flower



Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!
.......................................................................
Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét - thương...
.....................................................................
Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
*
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau  !?

Dream Table



Như là cách mà chúng ta đợi chờ ...
sẽ gặp một ai đó xa lạ trong thế giới này để bắt đầu một giấc mơ…

Người bước qua, dừng lại và hỏi phải chúng ta quen nhau từ ngày xưa?
Người chạy theo, níu vai và hỏi phải kiếp trước chúng ta từng hò hẹn?
Người ngồi lặng yên bên vỉa hè và mỉm cười nói chúng ta thuộc về một số phận
không điều gì có thể cách chia…?

Có hàng ngàn con người ta yêu thương nhau nhưng sao chỉ chọn đúng một trái tim ủ ấm trong ngày mưa ...
những xa lạ bỗng gần đến không ngờ được
thấu hiểu từng cử chỉ bàn tay và nét mặt
từng tiếng cười vui lúc đêm về hay trời sáng
từng lặng im trong lòng ngột ngạt
mà vẫn bình yên thôi! ...

Người từ đâu đó đến rồi bước vào trong cuộc đời
làm thay đổi hướng đi của giọt nước mắt
thay vì rơi trên tay mình thì nay đã rơi trên ngón tay người khác
thay vì mệt nhoài trên cô đơn thì nay đã biết giữ chặt
mỗi yêu dấu đâm chồi…

Chúng ta vẽ một vòng tròn mà sóng gió không bao giờ vượt quá được lằn vôi
thắp lên những ngọn nến trong đêm về giá rét
dọn một chổ nằm cho riêng phần đời mất mát
nhưng chúng ta có biết gì về những điều chỉ hình thành khi hờn ghen bật khóc
từng giây phút mong manh?...

Có cách nào mang một chiếc lược chải hết những khốn khó vẫn để dành
phân loại ưu tư nào đến trước ...
chúng ta sẽ dự báo cho ngày mai bằng một que diêm vừa đốt
giữa đôi lòng bàn tay…

Như là giấc mơ được nhìn thấy mình trên những đám mây
được nhìn thấy mình làm mưa rơi ngoài cửa sổ
được nhìn thấy mình ngồi cạnh nhau trong căn phòng bé nhỏ
chấp hết ngoài kia gọi bão giông…

Như là cách mà tình yêu gọi chúng ta đến và tặng cho một ước mong…





Thơ Nguyễn Phong Việt



dragonflybl wrote on Oct 22, '11, edited on Oct 22, '11
hay quá anh TL... thank you... BL tặng anh hình tranh này... :-)

theswing
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
....Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách...
Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng
chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát
chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết
để chờ một bàn tay đến mở ra...

Cảm ơn em về bức ảnh em nhé !
lamkhanhlam wrote on Oct 22, '11
anh hai, nghiện nặng thơ NPV giống em gái rồi nha :)

radio hay quá anh
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
....Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mình
ngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếc
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm một chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏ
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao ?!.....
lamkhanhlam wrote on Oct 22, '11
so... live every moments
laugh as much as you can
and love beyond words.. as long as you could live, laugh and love
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
....smile and love? Now he sat quietly and cry !......
julgia wrote on Oct 22, '11
Chú lại " khắc khoải " .....
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
....Người chỉ một lần mở cánh cửa ra và dạy ta biết cách cười
biết ôm một con người như thế nào là chặt
biết hôn như thế nào để người kia hạnh phúc
và biết yêu như thế nào để không bao giờ chia cách
(rồi người lại khóa trái cửa và mang theo chiếc chìa khóa ra đi!)
.............................
Ngôi nhà từ đó đi qua suốt bốn mùa với cảm giác mùa đông
đợi một bàn chân quay trở lại…
trên ổ khóa cảnh cửa với nét son môi còn hằn lên mãi mãi
treo tấm bảng nhỏ nguệch ngoạc những nét phấn mờ thôi
“Đã từng…
biết yêu thương một con người!”. (NPV)

Ừ nhóc ! Chú đang ngồi lặng im giữa khuya và ..... !
anpx61 wrote on Oct 22, '11
"Như là giấc mơ được nhìn thấy mình trên những đám mây
được nhìn thấy mình làm mưa rơi ngoài cửa sổ
được nhìn thấy mình ngồi cạnh nhau trong căn phòng bé nhỏ
chấp hết ngoài kia gọi bão giông… "
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
....Để rồi ta nhận được nụ hôn đánh đổi cả quãng đời không một ước mơ
thấy một ánh nhìn thôi lòng cũng rúng động
biết bao nhiêu con người đi qua ta nhưng chỉ một người biết cách làm ta khóc
đau đớn mà vui…(NPV)
anpx61 wrote on Oct 22, '11
Sáng sớm ghé qua và lặng người ...ngồi trầm ngâm... đến giờ đi làm luôn . Hay và buồn quá , anh Luân !
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
...Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau
cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng
tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…
rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh
những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…

Cảm ơn em sang chia chút nỗi niềm....
hothian200627 wrote on Oct 22, '11
Anh Luân làm tôi nhớ nhiều thứ quá!
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
...Một ngày chim sẻ về đậu bên cửa nhà tôi
không ríu rít một lời
...............................
Nắng hết đi cho một lần đổ mưa
con chim sẻ sẽ bay đi mất
phần không khí dành cho con chim sẻ thở
được dành cho người khác
.......................................
Dù chim sẻ có về đậu bên cửa nhà tôi hay không
tôi vẫn nhớ mình đang có một gia đình.....(NPV)

Chỉ nhớ một điều thôi đã thấy mệt nhoài chị à !
ngaoopbtt wrote on Oct 22, '11
Có những lúc ngồi trong căn phòn nhỏ, em cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo và trống vắng, em lại gục xuống tay mình mà khóc, khóc như 1 đứa trẻ con trong đêm....
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
....Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
Khi ta cười không cần ai chia sẻ?
Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
Hãy thử cắn chặt môi…
..............................
Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quý hơn
Một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
Đi khỏi cuộc đời của mình…

Tối qua anh cũng ngồi một mình và.....
rubynguyenvn wrote on Oct 22, '11
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau ?

Và có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà còn nhớ nhau ?
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11, edited on Oct 22, '11
....Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao ?
..........................
Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên…
Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…

Bởi vì không thể quên
nên ta hiểu cảm giác của cả triệu người trên thế gian
đã từng yêu ai đó hơn chính bản thân mình !

(NPV)
sutuxoan09 wrote on Oct 22, '11
Dịu dàng và nâng niu nhé...
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
...Thì thôi đành vậy Xoăn nhé !...
anhmuoi wrote on Oct 22, '11
vuonkhuya said
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau !?
Làm sao có thể quên được.Những kỷ niệm đẹp sống mãi trong ký ức cho tới khi nhắm mắt còn mang theo xuống tuyền đài
:)
lanvuive wrote on Oct 22, '11
Mỗi lần qua nhà VK là thấy đầy nỗi ưu tư.
Mong bạn bình an biết mấy.
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
Có những năm tháng của chúng ta
rơi theo mùa lá trước hiên nhà
rơi không chạm đất
để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật
thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?
Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yên
giữa thành phố xa lạ
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đất
hay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gió
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?
.........................................
Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà
Nhìn- đẹp- biết- bao…
(còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đất
có lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….)
NPV
anpx61 wrote on Oct 22, '11
Nguyệt chép bài thơ cuối về nhà nha , anh Luân. Cảm ơn anh !
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
Cảm ơn Trăng vì chút đồng điệu với mình Trăng nhé !
anpx61 wrote on Oct 22, '11
vuonkhuya said
Cảm ơn Trăng vì chút đồng điệu với mình Trăng nhé !
:)
lanvuive wrote on Oct 22, '11
Đời là biển rộng, người là con tàu
Bao con tàu bươn ra biển rộng

Biểm bình yên, tàu bình yên
Biển nỗi giận, tàu chao đảo

Nước biển mặn đầy môi
Nước mắt mặn đầy môi

Thời gian đi qua vội
Đời người đi qua vội

Nỗi đau như con tạo
Xoay vần quanh đời người.....

.............

Mong rồi nỗi đau của VK được đi qua.

vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
.....Tôi chỉ có bấy nhiêu
giữa phố phường chẳng phút nào lặng lẽ
một đam mê để còn lúc gào lên hăm hở

Ăn cơm bụi
và thỉnh thoảng ngửa mặt uống nước mưa
thói quen muỗng nĩa
đã làm tôi run tay khi có lần so đũa
ngày xưa tôi biết cầm mà!...


Cảm ơn chị thật nhiều về những chia sẻ chị nhé !
thuthuythuthuy wrote on Oct 22, '11
@ Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đời .
em chợt nhận ra mình .
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
...Nói cho hết một lần…
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay !....

Thì vậy ! Nhận ra là đã tha thứ và sắp quên rồi phải không em ?
vuonkhuya said
...Nói cho hết một lần…
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay !....

Thì vậy ! Nhận ra là đã tha thứ và sắp quên rồi phải không em ?
dạ
muctim wrote on Oct 22, '11
Ghé qua thăm nè. Đêm thâu lặng lẽ mà nhe răng cười...?
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
Cảm ơn bạn già ghé thăm nhé ! Nhưng sao lại ...cười ?!
seamiss91 wrote on Oct 22, '11
" ...Tự tay mình đưa xích đu cho người mình thương ..."
Tuyệt nhất ao ước này đó anh !
Bài thơ và lời nền cùng những hình minh họa ...bâng khuâng khó tả với nỗi niềm
trong góc khuất của một người ...
vuonkhuya wrote on Oct 22, '11
....Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai
người có khi không phải thấy hối tiếc
người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết
người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không ?.....

Biết người mình thương có ngồi xuống hay không Seamiss......
seamiss91 wrote on Oct 23, '11
vuonkhuya said
Biết người mình thương có ngồi xuống hay không Seamiss......
Vì trong triệu cái xích đu , chỉ có 1 cái ta dành chờ người ta thương ngồi xuống ...Thời gian cứ trôi , tóc ta cứ bạc ...Ta vẫn cứ đứng nắm chặt hai sợi dây chờ người ngồi xuống , dù chỉ 1 lần ...để ta đong đưa người về bến hạnh phúc ...Tiếc thay người ta thương chưa tìm ra đúng cái xích đu ta mòn mỏi chờ ...Biết làm sao đây ???
vuonkhuya wrote on Oct 23, '11
Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn
vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác .....Vậy đó !
nguyennilan wrote on Oct 23, '11
"ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc… "
vuonkhuya wrote on Oct 23, '11
....Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau
cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng
tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…
rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh
những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…
thuphai wrote on Oct 23, '11
Có cách nào mang một chiếc lược chải hết những khốn khó vẫn để dành
phân loại ưu tư nào đến trước ...
... Phải chăng đời vốn thế!...
vuonkhuya wrote on Oct 23, '11
Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
phongvu90210 wrote on Oct 24, '11
"Được ngồi lặng im thế, và khóc…
cho tất cả những yêu thương !
"
vuonkhuya wrote on Oct 25, '11, edited on Oct 25, '11
....Giữa những ngập tràn của bóng đêm
giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình
ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…!....(NPV)

Cho những yêu thương....
thydiem wrote on Oct 24, '11
Em đang ngồi lặng im và nghe .... buồn mênh mang
vuonkhuya wrote on Oct 25, '11
....Chỉ cần được thấy người cười vui
là những khổ đau trong tim cũng sẽ gắng gượng cười…
(ta chỉ biết lừa dối mình bằng suy nghĩ của một người chỉ còn lại đơn côi! )

Lâu lắm rồi nhỉ !
chieuthuvn wrote on Oct 24, '11
Thăm anh ngày đầu tuần..hãy vui va luôn thắp sáng niềm tin nghe anh.một ngày không xa biết đâu chiếc xich du mà anh vẫn luôn đón chờ và dành trọn tình yêu thương đó sẽ có người ngồi xuống.để rồi trong giấc mơ lại đầy ắp tiếng cười.
vuonkhuya wrote on Oct 25, '11
....Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!

Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa.....(NPV)
Qua ngồi nghe Tri âm khóc nè
vuonkhuya wrote on Oct 25, '11
....Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau
cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng....
seamiss91 wrote on Oct 24, '11
Đêm qua anh có xem " Cặp đôi hoàn hảo " trực tiếp ở VTV 3 ?
. Đêm qua là lần thứ 3 họ thi . Được 2 bài hay là Bésamé mucho và Hello ( buồn ) .
8g tối thứ 7 họ chiếu lại ở VTV 6 . Cứ 9g tối CN truyền hình trực tiếp ở VTV 3.
Kỳ 4 tới là thi rock và dân ca. Cũng đở ghiền :)) Anh thích thì đón coi há.
vuonkhuya wrote on Oct 25, '11
....Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời
của những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui ?....

Có thích thì cũng không có thời gian mà ngồi xem Seamiss vì đang ngồi im lặng và .....;-((

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét