Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Thu cạn .




....những chiếc lá ...những chếc lá....
mùa thu.
Em xoay trong chiều muộn...
như chiếc lá mong manh mơ về một cơn gió dịu dàng nâng niu tóc xanh bồng bềnh.
Số phận cũng bồng bềnh !
Tình yêu cũng bồng bềnh như chiếc lá !
Đôi tay nào thả vào trong gió . Thả vào cơn mơ ?!
Thả vào  ký ức những muộn phiền bay linh loạn giữa miền hôn mê mệt nhoài như những vệt màu loang lổ như những vết cà phê trên áo trong những buổi chiều cô đơn bên vĩa hè Nguyễn Trung Trực.
Và một chiếc lá non khô gầy bay vào ly nhẹ nhàng bất chợt như một cơn mê giữa cuộc đời...
Con đường giờ đây không còn chỗ để âm thầm. Không còn chút không gian cho chiếc lá  chơi vơi tìm một chiếc ly cạn ngập ngừng rơi vào thánh thót.
Những tin nhắn không còn hối hả !
Đã hết những đợi chờ ! Dù chỉ là những đợi chờ huyễn hoặc lung linh như chiếc bóng ẩn mình sau bức tranh loang mầu nâu sẫm của cà phê trên chiếc áo của thời gian khi anh khoát lên thân phận mình quá nhiều vết hằn . Những vết buồn dang dỡ !
Mùa thu nguyên khai. Thu như bao lần đến và đi hững hờ !
Chỉ có những chiếc lá âm thầm chờ nỗi chết khi chưa kịp úa vàng ! Chưa kịp rời xa cành khô đễ những cơn gió mùa thu dịu dàng mơn man ve vuốt trên niềm tuyệt vọng xanh ngời , trên cuộc tình mông muội bất chợt, trên những âm thầm giữa đêm với những giấc mơ cuồng loạn !
Còn bao lâu nữa ?
Có phép mầu nào nữa ?
Những chờ đợi nào nữa để thăng hoa thành nỗi tuyệt vọng chầm chậm , nhẹ nhàng nhưng quá đau đớn trên màu lá từng phút từng giây đi về cõi héo úa khi mùa thu chỉ mới bắt đầu ...

Giờ anh không còn ngồi bên góc đường Nguyễn Trung Trực đầy lá úa để chờ đợi những chiếc lá bay khẽ khàng đậu xuống bên ly cà phê cạn.
Trong không gian mịt mù của Overture coffee không có những cơn gió nhẹ. Cũng không còn những chiếc lá bay lạc loài ! Cơn mưa nhẹ ngoài kia nghiêng nghiêng những vết buồn chảy chầm chậm trên cửa kính vẽ nên một bức tranh khác không màu, không chủ đề, không em , không chiếc lá mong manh ngày ấy....

.....không còn gì cho nhau,
em thả chiếc lá khô rơi,
rơi trong chiều đầy gió...gió à...gió ơi...

Không còn gì cho nhau,
quán cà phê đàn dương cầm buồn,
những điệu buồn da diết
đắng cả những viên đường.

Một hai ba bốn chiếc lá,
thả vào buổi chiều đầy gió,
chiếc lá đi hoang
rơi xuống đêm sâu lãng quên.

Thả vào mọi điều vô nghĩa,
thả vào mọi điều chưa nói.

Em thả muộn phiền,
em thả nỗi buồn,
em thả cuộc tình gió cuốn

Bất chợt nhìn lại,
thấy mình đã như
chiếc lá xanh se sẽ vàng
để cạn kiệt mùa thu . . .

Đợi tàu ngược - Truyện ngắn của Ý Nhi



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét