Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Ta đã yêu người hay người trót lỡ yêu ai !!!


- Chở cho anh Hai chuyến này tui về nghỉ luôn rồi !

Vừa vung vẫy sợi dây buộc mấy cái máy lạnh vừa xếp lên thùng xe anh Nhiên vừa nói với tôi nhỏ vừa đủ nghe gương mặt không chút cảm xúc cũng không nhìn tôi cười như mọi lần .

http://www.viendongdaily.com/images/galary/TinVietNam/TinVN_06/Anh_XeBaBanh.jpg

- Chuyến này bao nhiêu tiền anh ? Tôi hỏi .

Anh không nhìn lên vừa chằng chéo xong sợi dây giữ cho mấy chiếc máy lạnh như tự trói buộc đời mình vào chiếc ba gác cũ kỷ
như hình dạng con người của anh vậy
.
Anh không trả lời câu hỏi của tôi lại nói bâng quơ như nói với chính mình.
.

- Vậy là anh không còn phải gọi alô kiếm tui ! Khỏi tốn tiền điện thọai anh Hai há !

- Chết mịa rồi ! Mai mốt còn mất ngày nữa tôi mới xong công trình ai chở máy móc cho tôi đây anh Nhiên ?
Tôi thảng thốt hỏi.
Anh trả lời câu hỏi giá :

- Chuyến này là chuyến cuối cùng tui chở dùm anh Hai không lấy tiền. Tối nay rãnh anh Hai ra uống café với tui ...

- Ừ ! Thôi được rồi anh chạy đi !

Chiếc xe nổ ùng ục như mắc nghẹn rồi nặng nề uể õai chạy đi để lại phía sau những đám khói mầu xám từ từ tiến lại gần tôi như muốn che khuất , ngăn cách tôi và chiếc xe ba gác máy . Đám khói như ôm chầm lấy tôi với cái mùi khét lẹc mà bình thường tôi đã phải bụm mũi lại trốn chạy . Vậy mà tôi vẫn đứng đó như muốn thưởng thức cái mùi mà sáng mai sẽ không còn dịp gặp lại nó . Tôi không nhìn thấy chiếc xe nữa. Khói đã len sâu vào phổi và tôi lại giật mình quầy quã trở lại chiếc xe của mình. Vô hồn.


Công trình kho lạnh của tôi đã hơn tháng trời thi công. Anh Nhiên chỡ cho tôi những thiết bị máy móc từ ngày tôi đến cái xứ sở sắp tận cùng đất nước này.





Tuy là dân chạy ba gác nhưng anh Nhiên hiền và nói năng chất phát không như những gì tôi nghĩ về những chiếc ba gác hung thần trên đường phố.
Một lần tôi đi ăn cơm quán gần nhà trọ. Cái thị xã nhỏ bé này giá thì rẽ nhưng thức ăn rõ chán. Vừa tính tiền xong thì nghe tiếng gọi

- Đại ca uống với tụi tui một ly cho tiêu cơm ...

Anh nhiên và mấy người nữa có lẽ là dân chạy xe đang nhậu với đĩa mồi nhỏ xíu và một chai đế to đùng vừa nhìn thấy tôi đã muốn xĩn rồi !

- Trời ! Chưa về sao còn ngồi nhậu đã quá vậy mấy cha ?! Tôi hỏi.

Cả bàn cười rót đầy ly và ấn vào tay tôi như sắp khủng bố tới nơi vậy .Người miền tây nhậu nhẹt chân tình là vậy. Anh Nhiên nói:

- Thôi đi ! Anh Hai ít uống rượu. Ảnh uống bi nhiêu thì uống . Không ép ảnh nghe mấy cha !

- Hả !? Tướng zang hồ vậy mà không uống ai tin anh Hai ?!!

- Thằng Nhiên nó mối mang của anh Hai nên nó nói xạo cho ảnh đó

- Uống đi anh Hai ! Dzô nè !

Cả bàn nhao nhao như sắp giết tôi vậy .
Rồi thì bàn nhậu cũng tàn. Gần mười giờ ai nấy ra kéo những chiếc xe một ngày chuyên chỡ bao nhiêu là hàng hóa mà giá trị còn hơn nhiều lần giá trị chiếc xe và cả giá trị con người điều khiển nó.

- Uống café anh Nhiên ! Tôi mời.

- Dạ ! Qua cái quán có nhạc đó anh Hai.


- Thấy anh Hai mặt khó dzậy mà chịu chơi há !

- Tôi mà khó hồi nào anh Nhiên ? Tôi hỏi lại.

- Tại hồi anh Hai kêu tui chở đồ thấy anh kỹ lưỡng hàng hóa vậy mà !

- Đồ của tui bạc triệu không đó ! Không kỹ luỡng sao được anh ?

Tôi hỏi tiếp:

- Anh không về nhà sớm bà xã có cằn nhằn hông ? Tôi bâng quơ.

Anh không trả lời tôi rít điếu thuốc cháy đỏ lòm đôi mắt nhìn vào khỏang tối trước mặt tay khuấy vào ly café đá nghe tiếng kêu chát ngầm ...
Tôi nói:
- Tan hết đường rồi sao anh khuấy mãi vậy ?
Anh dừng lại chợt hỏi :
- Anh có hay đi uống bia ôm hông anh Hai ? Ở Sài Gòn bia ôm nhiều lắm hả anh ?

_Vậy anh có đi Sài Gòn chưa ? Tôi hỏi.

- Có !

http://www.vatgia.com/upload_images/Image/2007/Thang09/10/cf3.jpg

Anh trả lời cụt ngũn tôi thấy trái cổ anh chạy lên chạy xuống đôi mắt long lên, nhưng tia mắt thì tối tăm mờ mịt.
Cái quán này mở nhạc sến suốt ngày đêm. Dịp này đến đây tôi lại biết thêm khá nhều bài nhạc mà trước kia tôi thường khó chịu khi ai đó lãi nhãi bên tai mình. Giờ tôi nghiệm ra một điều tất cả những bài hát dù ở thể lọai nào cũng có số phận và đời sống riêng của nó. Kể cả những bài vọng cổ mà chủ quán thỉnh thoảng thay đổi không khí chèn vào.
Cứ nhìn cách mọi người nghe một bài hát nào đó cất lên và họ hát nhép theo thì biết.
Uống cạn ly café đá . Rượu cũng đã ngấm vào tận miền sâu thẵm nhất trong tâm can con người anh Nhiên từ từ thận trọng lấy trong chiếc bóp ra một ấm ảnh.

- Anh Hai ! Khi nào anh đi uống bia ôm gặp người này anh nhắn dùm tui nghe.

- Hả !?

Tôi đeo kiếng vào vừa dí dõm hỏi khi chưa nhìn rõ tấm ảnh:

- Ghệ hả ?

Anh lặng thinh không nhìn tôi cũng không trả lời.
Tôi soi đèn điện thọai gần vào tấm ảnh rồi tôi cũng lặng thinh nhìn như không thấy gì. Chỉ thấy một đôi mắt. Mà là một đôi mắt thật đẹp của một người con gái Khơmer lai Việt..

- Ai mà đẹp vậy anh Nhiên ?

- Vợ tôi đó !

- Chị còn trẻ quá anh ! Tôi nói trong ngạc nhiên.

- Ừ ! Anh cộc lốc.

Anh cầm gói thuốc lên mời tôi và cũng để cầm lại tấm ảnh cho vào bóp một cách trịnh trọng cẩn thận.

- Nếu như anh Hai có gặp người này nói dùm tui là đừng ở Sài Gòn nữa . Về quê tui làm tui nuôi hai mẹ con...

Anh chợt ngừng và hớp ly café đã hết đá như lấy chút hơi lạnh còn sót lại .

- Thế chị ở trên đó làm gì anh ?! Tôi thản nhiên hỏi.

Anh thở dài người rùn xuống thấp hơn với tay lấy bật lửa châm thuốc , điếu thuốc tự nãy giờ vẩn ngậm trên môi không đốt.

- Nó bán bia ôm. Anh Hai !
http://media.chuyenhot.com/img/2009/08/16/84581248694064.jpg

Tôi không còn lâng lâng chút men nào trong người . Tỉnh táo lạ thường. Một khe lạnh chạy từ sống lưng lên cổ . Người đàn ông ngồi kề bên tôi bắt đầu một cách khó khăn kể câu chuyện đời mình. Với cái giọng miền nam chân chất anh Nhiên nói vừa đủ cho tôi nghe mà anh thì như không muốn nghe vậy....

Bản nhạc từ trong quán vọng ra bè theo tiếng thì thầm khẻ khàng của một người đàn ông còn nhỏ tuổi hơn tôi mà nhìn già gấp đôi tôi vậy !

...Ta đã yêu người hay người trót lỡ yêu ai.....

Tiếng hát Duy Khánh giờ nghe sao não nề , hờn giận xót xa đến vậy !
Cho nên ấn tượng bài hát và câu chuyện của anh Nhiên làm tôi khi về đến nhà hứa là sẽ post ngay câu chuyện này nhưng những ngày Tết khốn khổ mệt nhòai không thể nào type một chữ nào nữa. Hôm nay ngồi đây nhớ lại chuyện năm cũ viết lại như một lời chia sẻ chân tình với những cảnh đời nghiệt ngã sau khi có lệnh cấm xe tự chế và bán hàng rong trên khắp cả nước.



Anh lấy vợ mà không có tiền lo nỗi một đám cưới cho đàng hòang
Chỉ có đôi vịt làm lể thú phạt . Hai vợ chồng ở chung với Mẹ vợ . Một năm sau thì sinh một cô bé gái giống mẹ như đúc (lời anh kể) .
Lúc đó anh đi làm phụ hồ cho công trình tiền không đủ mua sữa cho con. Đứa bé ốm đau liên miên. Chị thì sinh con chưa tròn ba tháng đã phải ra đường ngồi bán khoai mì khoai lang nước cốt dừa vẫn túng thiếu khó khăn.
Một hôm có người đàn bà sang trọng đi spacci ghé mua khoai và rũ chị đi bán quán nước ở thành phố Sóc Trăng cách nhà mấy chục cây số.
Túng cùng quá anh cũng để vợ đi bán hầu tìm thêm tiền lo cho con. Vài hôm chị về một lần mang tiền cho anh mua sữa. Rồi hàng tuần chị mới về. Có khi nhờ honda ôm mang về vì chủ quán không cho nghỉ việc. Tuy nhiên tiền bạc có thõai mái hơn trước. Đứa bé sớm dứt bầu sữa mẹ nhưng lại được uống sữa hộp.


Mãi một rồi hai tháng không thấy vợ mình về anh nghỉ làm công trình lên thành phố Sóc Trăng tìm vợ thì mới hay chị đã bõ quán từ lâu. Nghe mấy người tiếp viên trong quán nói ra nói vào là chị đã theo con Liên trong quán đi lên SàiGòn bán bia ôm rồi !
Anh vội vã mượn tiền chủ công trình gửi con cho mẹ đi thành phố tìm vợ.
Lần đầu tiên đi thành phố anh ở lại ba ngày hết tiền trở về mà không tìm thấy vợ mình !
Chị nhờ người gửi tiền về . Sau đó gửi bằng đường bưu điện.
Anh mang nỗi đau trong lòng không dám nói với ai kể cả mẹ vợ của mình.
Thế mà thời gian đã hơn ba năm kể từ khi chị ra đi. Đứa con gái ba tuổi không một lần biết mặt mẹ mình.


Tôi gọi thêm một gói thuốc.
- Hai anh cứ ngồi nói chuyện thoải mái nhe ! Chị chủ quán đon đã

- Anh hai biết không cái xe ba gác tui chạy được gần hai năm và cái di động sắm chưa đầy hai tháng đó anh Hai !
- Chị gửi tiền về cho anh sắm phải hông ?! Tôi hỏi.

- Ừ ! Nó viết thư về nói mua cái di động bèo để có ai cần người ta gọi . Tui mới hồi đầu không chịu mua . Mãi lâu sau có người bán rẽ chỉ có ba trăm ngàn hà .

Anh tâm sự mà niềm cay đắng cứ quấn quýt theo lời nói :- Chắc mai mốt tui bán lại vì có chạy xe nữa đâu mà xài !

Trớ trêu thay khi mà anh vừa nâng cấp công việc của mình thì...

Tôi định hỏi lỡ mai mốt chị trở về anh có vui không nhưng kịp dừng lại như sợ chọc ngóay vào nỗi đau của anh.

- Anh Hai có đi uống bia ôm lỡ có gặp con vợ tui, anh hai nói chuyện hay dụ nó nghe lời anh Hai về xứ tui mang ơn anh Hai suốt đời . Anh nói.

- Anh Nhiên à ! ........
http://i274.photobucket.com/albums/jj256/muoikute/rain-1.gif


Tôi bắt đầu thuyết giáo với những nỗi niềm lẫn lộn mông muội của mình. Nào là nghiệp . Nào là duyên số . Nào là thân phận con người và nào là những lý thuyết ba xu mà không biết nói với chính mình hay nói cho anh Nhiên nữa !
Nếu như dòng đời dung ruỗi cho tôi gặp người con gái có đôi mắt buồn thật đẹp đó tôi có thuyết phục chị ấy trở về quê sống đạm bạc với chồng hay cứ gửi tiền về cho anh ấy làm một công việc khác và hai người cứ mang nỗi đau đi trọn kiếp đời. Hay chẳng nói một chút gì như số phận có những chọn lựa và sắp đặt của riêng nó !
Nguyên tắc nào ? Lý thuyết nào ? Những định chế hay ho nào có thể cho một an bày khả dĩ cho những thân phận con người đang chới với trong một đất nước được gọi là đang tiến bộ đang hòa nhập và đang và sẽ còn nhiều những lệnh cấm mà không cần biết hệ quả sau đó là gì !

- Sao anh lại nhờ tôi chuyện này hả anh Nhiên ? Làm sao biết người chim trời góc biển hả anh ?

- Tui thấy anh nói chuyện đàng hòang không như người khác. Với lại qua tháng trời chỡ đồ cho anh tui thấy anh không ăn nhậu bậy bạ như những người đến đây nên tui tin anh Hai ....



Tôi có phải là người đáng tin cậy như anh nói không ? Hay tôi chỉ là cái phao chập chờn giữa mênh mông bạt ngàn bất trắc cuộc đời này mà anh nghĩ rằng có thể tin được !
Tôi không thể khuyên anh hãy sống như ba năm qua để tiếp tục nuôi mẹ và con gái vì anh sẽ xem tôi như một kẽ không ra gì !
Tôi cũng không thể hứa với anh về cái điều tốt đẹp mà anh nhờ vì biết đâu được những hệ quả mà anh không thể lường hết được nếu một mai vợ anh trở về để tiếp tục sống trong cảnh cơ hàn như trước sau khi đã nhiều năm sống ngập ngụa hoan lạc giữa cái thành phố mỹ miều nhưng không ít tồi tàn gớm ghiết này !
Cái thành phố có tên hết sức vĩ đại này là nơi người ta tìm đến để dấn thân, để vươn lên với thời đại. Nhưng cũng là nơi người ta tìm đến để ngâm mình trong vũng lầy nhiều ánh sáng lấp lóa phồn hoa vậy !
Anh Nhiên ơi anh đâu biết cái luật của cuộc chơi và cái luật của giang hồ khắt nghiệt đến chừng nào !
Tôi đưa tiền cho anh và nói rằng anh đừng bán cái điện thọai vì biết đâu nhờ nó mà anh còn một chút liên lạc với vợ mình . Hay tôi không có dịp đến Sóc Trăng nữa nhưng có thể liên lạc với anh một công việc nào đó nếu như nhà nước vĩnh viễn không còn cho lưu hành xe tự chế nữa.

http://i101.photobucket.com/albums/m42/belathanh/loo.gif


Sau đó mấy ngày anh tìm đâu ra chiếc xe lôi thùng đạp chở hàng nhưng chiếc xe lôi đạp sao chỡ bằng chiếc ba gác máy. Mà xe lôi cũng bị cấm kia mà !
Một người chạy xe thuê nghèo vẫn không lấy tiền lần chỡ hàng cuối cùng cho một người xa lạ như tôi dù biết rằng ngày mai không còn chạy xe được nữa !
Tôi đi xe hơi máy lạnh ra vẽ sang cả nhưng tôi lại nhỏ bé hơn người chạy ba gác. Tôi nếu như ở vào hoàn cảnh của anh Nhiên tôi có chịu đựng nỗi đau và rộng lượng như anh ấy không !
Dường như sinh ra trong đời ai cũng mang trong lòng những nỗi niềm riêng chắc gì vượt qua được .

Đường trần gian lắm nẽo bi ai.... 

http://images.timnhanh.com/blog/200904/14/12541281239713141.jpg
Năm mới bạn bè chúc những niềm vui tôi lại post entry chán này thật tình không phải lúc.
Nhưng hôm nay được an nhàn ngồi suốt bên máy tính lại không cưỡng lại được khi nhớ về một vùng quê tôi đã đến nơi có những thân phận , nơi có anh Nhiên và một cô gái có đôi mắt thật buồn...
Mong sao đời sống đổi thay cho mọi người vơi bớt những nhục nhằn những oan trái bẽ bàng.
Cho những người chạy xe thuê nghèo có việc làm để nuôi sống gia đình và những người vợ dù khó khăn vẫn vui mỗi chiều mỗi tối đón chồng về vây quanh bửa cơm đạm bạc nhưng chan hòa tình thương yêu gia đình .

x1pwb3h5fpxg7i9xpfyhw7uxy2.jpg



Comments

(10 total) Post a Comment

một câu chuyện buồn. Chia xẻ !
Saturday February 9, 2008 - 10:55pm (ICT)
chẳng biết nói gì hơn....
Sunday February 10, 2008 - 12:14am (ICT) 
Vẫn còn đó không biết bao nhiêu mảnh đời chưa hề có mùa xuân (!?)
Sunday February 10, 2008 - 02:10am (ICT) 
Câu chuyện mộc mạc nhưng mang nhiều ý nghĩa, đầu năm đọc một câu chuyện buồn nhưng vẫn thấy mình còn hạnh phúc anh à. Cảm ơn anh đã chia sẻ.
Chúc anh năm mới mọi sự tốt lành.
Sunday February 10, 2008 - 09:15am (ICT) 
Câu chuyện buồn nhưng chứa đựng thật nhiều ý nghĩa! Chúc anh năm mới thật tốt lành! Cầu chúc cho những lời chúc của anh trở thành hiện thực!!!
Sunday February 10, 2008 - 01:19pm (ICT)
Nam nay em cung lang thang...gap bao canh co han....Long nang mang! Chia se cung anh nhe!! Mua Xuan nhieu se chia...!
Sunday February 10, 2008 - 05:27pm (ICT) 
:( !

"Mong sao đời sống đổi thay cho mọi người vơi bớt những nhục nhằn những oan trái bẽ bàng.Cho những người chạy xe thuê nghèo có việc làm để nuôi sống gia đình và những người vợ dù khó khăn vẫn vui mỗi chiều mỗi tối đón chồng về vây quanh bửa cơm đạm bạc nhưng chan hòa tình thương yêu gia đình ."
Monday February 11, 2008 - 11:37am (PST) 
câu chuyện xúc động quá! Ai nói rằng nghèo không phải là cái tội. Đọc xong, cứ thấy đâu đó một cặp mắt thật buồn giữa phố thị mông mênh, náo nhiệt.
Wednesday February 13, 2008 - 02:54pm (ICT)
còn bao nhiêu mảnh đời như thế nữa...
còn bao nhiêu con người chưa biết đi đâu về đâu...
Wednesday February 13, 2008 - 11:40pm (ICT)
entry của Anh làm em muốn khóc ,công việc của em thường tiếp xúc với nhửng cảnh đòi bất hạnh có đôi khi tưỡng đã chai lỳ,nhưng hôm nay em nhận ra mình vẩn còn có thể tiếp tục khóc.....trăm năm trong cỏi người ta...những điều trông thấy mà đau đớn lòng.....
Thursday February 28, 2008 - 03:10am (ICT)


...bài hát này nghe mãi đến thuộc lòng những ngày ở đây....





chu8449 wrote on Sep 17, '09
"Tui thấy anh nói chuyện đàng hòang không như người khác. Với lại qua tháng trời chỡ đồ cho anh tui thấy anh không ăn nhậu bậy bạ như những người đến đây nên tui tin anh Hai .... "
Ông này cũng ba lơn thiệt hen, nói a đàng hoàng, k ăn nhậu bậy bạ mà hỏi a có đi bia ôm k để kiếm vợ giùm ổng :))
vuonkhuya wrote on Sep 17, '09
chu8449 said
"Tui thấy anh nói chuyện đàng hòang không như người khác. Với lại qua tháng trời chỡ đồ cho anh tui thấy anh không ăn nhậu bậy bạ như những người đến đây nên tui tin anh Hai .... "
Ông này cũng ba lơn thiệt hen, nói a đàng hoàng, k ăn nhậu bậy bạ mà hỏi a có đi bia ôm k để kiếm vợ giùm ổng :))
...khi cùng cực rồi nhiều khi người ta cần một chiếc phao dù chiếc phao kia có khi cũng sẽ chìm trôi ....
chu8449 wrote on Sep 17, '09
nhưng ông ấy nhờ đúng người a nhỉ?!?!? :P
vuonkhuya wrote on Sep 17, '09
chu8449 said
nhưng ông ấy nhờ đúng người a nhỉ?!?!? :P
.....em thấy có đúng không Chu >!!
Chỉ có điều sau đó một thời gian dài anh luôn nhìn thấy đâu đó giữa phố phường đông đúc một đôi mắt.....
chu8449 wrote on Sep 17, '09
cẩn thận, đừng để nhìn đâu cũng thấy đôi mắt ấy, rồi nhìn ai cũng tưởng là cô ấy thì...
bangphi wrote on Mar 9, '10
đọc Entry này buồn quá.
vuonkhuya wrote on Mar 9, '10
Dạ ! Một câu chuyện buồn đã nhiều ngày làm Luân xốn xang đó chị .
thuphai wrote on May 11, '11
Cuộc sống đã và vẫn còn đâu đó những gam màu buồn chất ngất và niềm hy vọng bám víu- thật mỏng manh... Tìm đâu đôi mắt ấy giữa những bộn bề ngập ngụa giữa ánh đèn màu... nghiệp phận...
vuonkhuya wrote on May 11, '11
...những đôi mắt thật buồn giữa phố thị .....tìm đâu....
thuphai wrote on May 11, '11
tìm đâu ... tìm đâu...
thuphai wrote on May 11, '11
Lúc nãy thhuphai không nghe nhạc và cũng không xem được ảnh....
Là lần đầu biết bài hát "Cách biệt" này đó... Nhớ nhiều về những ngày xưa cũ...
vuonkhuya wrote on May 11, '11
...ta lỡ yêu người hay người trót đã yêu ai....
thuphai wrote on May 11, '11
Cách biệt...
kokichipro wrote on Aug 12, '11
Uh! Cuộc đời mà, mỗi người một hoàn cảnh. Quan trọng là tấm lòng với nhau!
Đúng thật là cuộc đời muôn vàn hoàn cảnh ......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét